The Wooden Bowl
A frail old man went to live with his son, daughter-in-law, and four-year old grandson. The old man's hands trembled, his eyesight was blurred, and his step faltered. The family ate together at the table.
But the elderly grandfather's shaky hands and failing sight made eating difficult. Peas rolled off his spoon onto the floor. When he grasped the glass, milk spilled on the tablecloth.
The son and daughter-in-law became irritated with the mess. "We must do something about father," said the son. "I've had enough of his spilled milk, noisy eating, and food on the floor."
So the husband and wife set a small table in the corner. There, Grandfather ate alone while the rest of the family enjoyed dinner. Since Grandfather had broken a dish or two, his food was served in a wooden bowl!
When the family glanced in Grandfather's direction, sometime he had a tear in his eye as he sat alone. Still, the only words the couple had for him were sharp admonitions when he dropped a fork or spilled food.
The four-year-old watched it all in silence.
One evening before supper, the father noticed his son playing with wood scraps on the floor. He asked the child sweetly, "What are you making?"
Just as sweetly, the boy responded, "Oh, I am making a little bowl for you and Mama to eat your food in when I grow up." The four-year-old smiled and went back to work
The words so struck the parents so that they were speechless. Then tears started to stream down their cheeks. Though no word was spoken, both knew what must be done.
That evening the husband took Grandfather's hand and gently led him back to the family table. For the remainder of his days he ate every meal with the family. And for some reason, neither husband nor wife seemed to care any longer when a fork was dropped, milk spilled, or the tablecloth soiled.
Chiếc bát gỗ
Một ông cụ già yếu sống với anh con trai, cô con dâu và cháu nội lên 4 tuổi. Tay ông đã run, mắt đã mờ và bước đi khó nhọc. Cả nhà ngồi ăn quanh một cái bàn.
Nhưng vì run tay và nhìn không rõ nên ông ăn uống rất khó khăn. Những hạt đậu lăn ra khỏi thìa rồi rơi vãi trên sàn nhà. Khi ông nắm lấy cái cốc thì sữa lại đổ ra khăn bàn.
Anh con trai và cô con dâu bực bội vì những chuyện lộn xộn như vậy. “Chúng mình phải làm gì đó cho cha”, anh con trai nói. “Anh đã chịu đủ những chuyện của cha như sữa đổ, ăn uống ồn ào, và thức ăn trên sàn”.
Thế rồi anh chồng và cô vợ kê một chiếc bàn nhỏ trong góc. Ông cụ ngồi ăn một mình ở đó trong khi những người khác trong gia đình thưởng thức bữa tối. Vì ông đã làm vỡ một vài cái đĩa nên thức ăn của ông được cho vào một chiếc bát gỗ. Chưa hết, khi ông đánh rơi dĩa hay làm vãi thức ăn, hai vợ chồng lại buông ra với ông những lời đay nghiến gay gắt.
Thằng cháu 4 tuổi im lặng nhìn xem mọi chuyện.
Vào một buổi tối trước bữa khuya, người bố nhìn thấy con đang chơi nghịch với những miếng gỗ trên sàn nhà. Anh ta trìu mến hỏi thằng bé:”Con đang làm gì đấy?”. Thằng bé trả lời cũng trìu mến:”Ồ! Con đang làm một chiếc bát gỗ nhỏ để khi con lớn thì đựng thức ăn cho bố và mẹ vào đấy!”. Thằng bé nhoẻn miệng cười rồi quay lại làm tiếp.
Lời thằng bé đã quất mạnh đến nỗi làm bố mẹ nó lặng người đi. Rồi nước mắt tuôn trào trên gò má họ. Dù không nói gì nhưng cả đôi đều biết phải làm gì.
Tối hôm đó, anh chồng cầm tay ông cụ và lễ phép dẫn ông trở lại bàn ăn của gia đình. Trong những ngày còn lại của mình, ông đều dùng bữa cùng với cả nhà. Và với nguyên do nào đó mà cả anh chồng lẫn cô vợ đều dường như không để tâm nữa đến chiếc dĩa bị rơi, sữa bị rớt và khăn bàn bị vấy bẩn.
BBT. Một bạn đọc đã sưu tập và gửi cho chúng tôi câu chuyện này. Câu chuyện được xếp vào mục “Song ngữ vui” vì dù đôi chỗ mang theo vị đắng nhưng lại kết thúc có hậu nên vẫn làm chúng ta vui.
Không biết chính xác bao giờ, nhưng từ xa xưa, chắc là từ khi con người có đôi chút hiểu biết về thế giới đồng loại chung quanh thì đã xuất hiện luận đề về lòng hiếu thảo. Theo đức Khổng Tử, triết gia vĩ đại Trung hoa thời cổ, “bất hiếu” thuộc loại tội nặng nhất. Ở Việt Nam từ lâu lắm đã lưu truyền tập “Gia huấn ca” gồm những bài văn vần dễ hiểu về lễ giáo trong gia đình như:
“…Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con…”.
Tương truyền “Gia huấn ca” do Nguyễn Trãi sáng tác, nhưng điều đó chưa được minh xác đầy đủ. Song dù tác giả là ai thì tác phẩm đó cũng thể hiện sự quan tâm sâu sắc của cha ông ta đối với giáo dục gia đình, điều mà bấy lâu nay, vì những lý do nhất định, phần nào chúng ta đã sao nhãng.
Bài “Gửi con nhân lễ Vu Lan” cũng với chủ đề lòng hiếu thảo trên www.vncold.vn (mời xem /Web/Content.aspx?distid=1546 ) đã gây được ấn tượng sâu sắc trong đông đảo bạn đọc.
Cha mẹ phải làm gương cho con cái, con cái phải tôn kính cha mẹ. Đó là yếu tố chủ yếu nhất trong quan hệ gia đình. Từ đó suy rộng ra mối quan hệ xã hội giữa các thế hệ, giữa các nhóm dân cư,… Những mối quan hệ đó được coi trọng đúng mức và được xác lập đúng đắn thì gia đình và xã hội mới lành mạnh và bền vững.
(www.vncold.vn)
|